Trời đông giá rét trong phòng cảnh sát Mỹ với chiếc điều hòa và cái máy sưởi kêu: “khò… khò… khò khò…” thật là khó chịu. Mấy viên cảnh sát trong phòng này phải nghe những tiếng này quá quen rồi. Mọi viên cảnh sát khác đã về hết, chỉ còn viên cảnh sát mặc bộ đồng phục đen và đeo phù hiệu nhân viên cảnh sát. Như mọi lần thẩm vấn khác viên cảnh sát này đã bỏ chiếc mũ ra và đặt bên cạnh. Ngồi trước mặt ông là một người đàn bà mặt mày bơ phờ, mệt nhọc, đôi mắt dáo dác nhìn ra ngoài như đang tìm kiếm một người nào, trong khi ngươi cảnh sát cầm cây bút ghi ghi, chép chép. Một hồi, ông ta ngẩng đầu lên nhìn người đàn bà: – Chị nói trước đó chị có nói chuyện với người đàn ông mỹ đen tên John phải không? Người đàn bà tên Hương nói giọng mệt mỏi: – Phải, tôi có nói chuyện với ông John một đôi lân khi tôi đi mua thức ăn trưa. Khi đi qua chỗ ông ta ngồi xin tiền, thỉnh thoảng tôi có dừng lại nói chuyện. – Câu chuyện thường thường kéo dài bao lâu? – Vài phút. – Vài phút là bao nhiêu? 5? 10? 15? Hương cau mặt: – Nói lâu hay mau có gì quan trọng không? Người cảnh sát nhếch mép: – Có chứ. Tôi hỏi gì, chị cứ trả lời. Nếu chị nói chuyện thường và nhiều sẽ khiến ông ta cảm thấy thân với chị hơn. Chị có thể kể cho tôi nghe chị quen ông này như thế nào? – Ai làm việc ở chung quanh đây, cũng đã một đôi lần nói chuyện với ông John. Tôi chắc ông cảnh sát cũng biết ông ta hay ngồi ở các góc phố, nhất là góc phố ở gần shop may ” Cây kim vàng” nơi tôi làm việc mỗi ngày. Mỗi lần đi mua đồ ăn trưa, ngang chỗ ông ngồi, ai cũng cho ông John những đồng tiền lẻ, để ông ấy mua thức ăn trưa. Một đôi lần tôi được về sớm, đứng nói chuyện với ông ta lâu hơn. Tôi hỏi ông tại sao bị cụt mất một cánh tay. Ông kể ông bắt gặp vợ ông ngoại tình, bà này mưu mô cùng gã tình đich hại ông. Một ngày rình lúc ông đi làm về ban đêm, tên tình địch nhảy ra đầu ngõ chém ông một nhát đứt lìa cánh tay. Vợ ông sau đó trốn biệt. Ông cũng không buồn đi tìm về. Từ đó tới bây giờ đã hơn 10 năm. Sau đó nhà ông bị hỏa hoạn. Bao nhiêu vật dụng trong nhà đều làm mồi cho thần hỏa. Ông sống lây lất nhờ lòng thương xót của mọi người. Tôi thấy nghiệp cho hoàn cảnh của ông nên giúp đõ ông có thể nhiều hơn người khác một chút, thế thôi. Hương nhớ đôi mắt màu hạt dẻ của ông nhìn nàng: – Chị thật tử tế. Phải chi vợ tôi có được tấm lòng nhân hậu của chị thì hay biết mấy… Hương thấy thật tội nghiệp cho John, ông cô đơn quá.
- Đứng lại! stop! If not I will call police. John đưa tay ra ngăn lại: – Đừng! Tại sao em lại làm thế? Anh là chồng em, chúng ta vẫn là vợ chồng, sao em lại đòi gọi cảnh sát? – Ông… ông là ai? Tại sao ông lại giả tiếng nói của chồng tôi? Ông là người Mỹ hay người Việt? Một nét ngạc nhiên hiên ra trong đoi mắt của John: – Em nói gì anh không hiểu? Anh là chồng chính thức của em. Dầu gì mình cũng đã có hai mặt con với nhau. Nếu em không thương anh nữa, thì cũng từ từ… không lẽ em tính dứt khoát liền với anh như vậy sao? Gió bên ngoài chợt như thổi mạnh hơn. Đêm xuống thật nhanh. Nhưng tiếng động sột soạt trên mái nhà cũ kỹ. Hương kéo tấm màn lại và nói: – Hôm nay coi bộ gió lớn lắm. Không biết sao con Phượng vẫn chưa về mà không thấy gọi điện thoại. Thế ngừng chai nước uống, nghe ngóng bên ngoài rồi nói: – Hình như chị Phượng về. Vừa nói xong, cánh cửa mở tung. Phượng chạy vào như cơn gió lốc. Nàng oà khóc: – Mẹ! mẹ! Hương hoảng hốt hỏi: – Phượng! Chuyện gì vậy? Thế cũng vội vàng nhảy xuống giường: – Sao vậy chị? Có chuyện gì vậy? Phượng mếu máo nói: – Con nghe người ta nói có một chiếc xe chở người đi đánh bài bên Shreveport bị lật, trên xe có nhiều người chết…. Hương lay vai Phượng: – Hả? Có biết ai chết không? Phượng nấc lên: – Có. Ba! Hương ôm ngực ngồi lảo đảo xuống ghế. Thế khóc rống lên: – Ba? Có thật không? Trời ơi! BA! ba chết rồi hả? o0o Bản tin được đăng trên báo địa phương: “Tại nạn giao thông từ sòng bài: 3 người bị thương nặng, một người tưởng chết nhưng tự nhiên sống lại, sau hơn một ngày. Trước đó, bác sĩ khám nghiệm, tuyên bố ông này đã qua đời”..
Người chết đã sống lại, đó là Tự, chồng của Hương. Ba mẹ con lái xe đi cả đêm. Khi đến nhà xác, ba mẹ con đã nhào lại khóc thảm thiết, nhất là đứa con trai út. Nhưng ngày hôm sau, nàng được cảnh sát báo tin là chồng nàng đã sống lại. Tự được đưa vào bệnh viện chữa trị trước khí về trở lại Dallas. Từ khi sống lại, nhờ một phép lạ, Tự thay đổi thành một người hoàn toàn mới. Tuy vẫn chưa tìm được việc làm, nhưng ở nhà, Tự chăm chỉ dọn dẹp, sơn sửa nhà cửa, vườn tược, chăm sóc con cái hết mực khi Hương đi làm. Hương cũng cảm thấy an ủi và vui trong lòng. Tuy nhiên, có những lúc Hương bắt gặp chồng ngồi nhìn vô tấm gương to treo ở cánh cửa quần áo trừng trừng. Chàng lấy tay xoa xoa lên cằm như thể xem bộ râu ra sao, mặc dù Tự không có râu. Khi thấy vợ nhìn mình nhừ dò hỏi, Tự quay ngoắt đi. Tháng sau, Hương được mời đến cảnh sát ký đóng hồ sơ thưa người đàn ông da đen tên John đã quấy rầy nàng. Người cảnh sát nhìn Hương một cách lạ lùng: – Chí có thấy câu chuyện của chồng chị và ông John có liên quan với nhau không? Hương ngơ ngác: – Tôi không hiểu ông cảnh sát muốn nói gì? Người cảnh sát nhìn ra ngoài sân, ánh sáng nhảy múa lăn tăn qua kẽ lá. Ông quay lại nhíu mày nhìn sâu vào mắt Hương: – Tôi muốn nói quả thật hồn của chồng chị có nhập vào xác ông John! Hương giật mình xuýt ngã ra khỏi ghế: – Ông cảnh sát nói giỡn sao chớ? Chông tôi và xác ông John? tại sao ông lại nói xác ông John? Ông ấy chết hồi nào? – Ông ấy chết cách đó một tiếng trước khi gặp chị. Cùng lúc với tai nạn xảy ra ỏ shevrept, lúc chồng nàng. Nàng nhìn đăm đăm vào mặt viên cảnh sát: – Ông muốn nói gì? – Tôi chắc chị đã hiểu. Tôi là người công giáo, tôi không tin lắm về những chuyện ma quỷ này, nhưng chuyện này khá ly kỳ, vì chị biết sao không? – Ông nói nhanh đi. Giọng ông ta chợt trầm hẳn bên tai nàng: – Theo bản báo cáo thì khi chồng chị chết vì tai nạn xe thì cùng lúc, ông John bị một kẻ lạ mặt đánh chết dưới gầm cầu. Rồi ông ấy đã xuất hiện theo chị trên đường phố nhận mình là chồng chị. Khi ông bị giam, ông vẫn lảm nhảm ” Tại sao vợ tôi không nhìn ra được tôi?” Ông ta đã la lên: “Tôi muốn có một cái gương để xem tại sao vợ tôi không nhận ra tôi!” Cảnh sát canh gác được lệnh mang lại cho anh ta một Hương gương. Khi nhìn vào tấm gương…. Người cảnh sát ngừng lại vì xúc động: … Ông ta rú lên! Giọng Hương thảng thốt: – Ông ta rú lên làm sao? – Ông ta chỉ nói hai tiếng “Trời ơi!” rồi ngã ra và chết trở lại! Hương lẩm bẩm như người mất hồn: – Chết trở lại? – Phải! Xác ông John bi giết dưới gầm cầu được người qua đường nhìn thấy, báo cáo với cảnh sát. Nhưng khi cảnh sát, tới nới thì xác ấy biến mất. Đó là lúc ông đi theo chị gần sở chị làm. Gai ốc đã nổi lên đầy lưng Hương. Nàng chợt hiểu lờ mờ trong đầu, chưa kịp hình dung thì tiếng người cảnh sát đã vang lên: – Hồn chồng chị trong xác của ông John đã không hiểu tại sao chị không nhận ra ông, vì thế ông đòi soi gương. Khi soi gương ông mới thấy mình không giống mình. Hồn ông hoảng hốt, vội rồi thi thể ông John…. Và… như chị đã biết, hồn chồng chị lại nhập vào xác của chính ông trở lại…. Hương nhớ đến gương mặt thẫn thờ của Tự khi đứng trước gương với bàn tay xoa lên cằm như để tìm bộ râu.. Không biết chàng có nhớ chuyện gì đã xảy ra hay không… Viên cảnh sát tiếp: – Tôi đã xem kỹ các hồ sơ, khi ông John la xong hai tiếng “Trời ơi!” và ngã vật ra chết, cũng giờ phút đó, xê xích một vài giây, chồng chị sống lại trong nhà xác! Hương bước lùi ra cửa, mặt xanh ngắt. Viên cảnh sát bước theo nói vọng ra: – Mong thượng đế ban phét lành cho chị! Hết.(Theo Nhotruyen.com)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét